Vũ Thư Nguyên

Y là Nghề, Văn, Thơ, Nhạc là Nghiệp

Về Ngụ Ngôn Muà Đông của nhà văn Vũ Thư Nguyên

Winter-Snow

Khi nói về thơ hay truyện, một baì thơ hay, hay một truyện ngắn hay thì phải khiến người đọc vừa đọc, hay sau khi đọc xong phải gật gù mỉm cười hay ngược lại chợt chạnh lòng thương khóc vì một cảm xúc nào đó dâng tràn từ sâu thẳm tâm tư. Tóm lại nội dung cốt truyện phải ít nhiều có thể để lại những dấu ấn trong lòng của người đọc . Và như thế có nghĩa là người đọc đã hân thưởng vô cùng bài thơ hay khúc truyện vậy.

Ngụ Ngôn Muà Đông của nhà văn, kiêm nhạc sĩ Vũ Thư Nguyên là một truyện ngắn rất hay, mang những thông điệp đượm nét triết lý lại mở chứ không thắt, biến người đọc thành người viết thứ hai. Tác giả viết một câu truyện từ bối cảnh cho đến đối thoại và đoạn kết cũng đều gửi lại âm thầm mênh mang cho ngươì đọc những nét triết lý suy tư vô cùng về nhân sinh quan và vũ trụ mà khoác bên ngoài bằng một chiếc áo truyện ngắn để cho người ta tiêu khiển .

Để vào truyện tác giả đưa người đọc vào một nhà thương, khu giảo nghiệm tử thi; đây là nơi con người dừng chân chăng, cái chết là nơi con người dừng chân chăng (???)
Vừa mới khởi đầu tác giả đã gióng một tiếng chuông đánh thức ta, gợi óc suy tư của chúng ta. Một bệnh viện với nhiều xác chết tím rịm, và người bác sĩ được diễn tả trong truyện đã “nôn mửa” . Có bao giờ chúng ta “nôn mửa” vì sự hiện hữu của chúng ta chưa ? Ngoài hình ảnh trên, tác giả còn đưa nhiều những hình ảnh khác để chuyển đạt một vài thông điệp nữa như là con đường tuyết rơi dụ cho con đường đơì người ta đi mà hai bên đường là những dãy nhà ấm cúng với tình thân nhân, nhưng người vai chính vẫn cô đơn vô tận như muốn nói mỗi con người chúng ta đều cô đơn dù chung quanh chúng ta bao là người thân…

Và câu chuyện tiến dần đến cao điểm (climax) bằng cuộc
đối thoại giữa hai con nguời với hai suy tư thật gây cấn. Miên man cả câu truyện và nơi đây chúng ta thấy một anh chàng bác sĩ với cá tính có vẻ không uyển chuyển nhưng lại được uyển chuyển và linh động nhờ vào một cô gái ..”vô hình mà hữu hình, hữu hình mà vô hình” khi tác giả viết :

“Thực ra tôi chỉ muốn nói rằng tôi không biết khi tôi chết, có một thế giới bên kia hay không. Ðiều quan trọng là tôi đang sống ….”

hay

“Giả dụ tôi có thể sống lại một lần nữa, tôi sẽ sống như tôi đã sống… Thế thôi.”

và hay

“Tôi chỉ muốn sống như một người bình thường. Cô biết không, mỗi sáng tôi đón chào một ngày mới bằng một ly cà phê nóng, để thấy mình hạnh phúc được sống thêm một ngày nữa..”

Thông điệp gì đây ? Có phải chăng đưa ra một nhân sinh quan của một con người, nhưng rồi ở đoạn kết tác giả ghi:
“Gió lại nổi lên ào ạt. Dưới ánh đèn đường chợt sáng bóng người đàn bà giờ đây tan loãng dần trong bụi tuyết.” …khiến chúng ta hình dung và suy tư “có phải cô gái là cái xác mang vào cuối đêm không ?”
Và như vậy thì tác giả đưa thêm một triết lý mới nữa vào truyện; nếu như là cái xác đêm qua vậy ở cô ta có một sự tồn tại nào đó sau khi chết.Tác giả đã nối đoạn đầu với đoạn cuối lại với nhau một cách tài tình để cho người ta suy tư … Thật hay ! Thật sự ra có thế giới nào khác sau khi chết không khi gặp cô gái “ma” hay chỉ là ảo giác của anh chàng bác sĩ vì mệt mỏi sau ngày làm việc? Hình như tác giả mượn lơì cô gái để trả lơì chúng ta vậy : ” tôi để cho anh suy nghĩ” … ở đây tác giả có vẻ rất tinh nghịch, nhưng không, cũng là một thông điệp đó ! (tôi sẽ trở lại sau)

Thế giới sau khi chết có hay không, đây là một suy tư mà con người vẫn hằng bâng khuâng chưa dám quả quyết cho điều chúng ta suy nghĩ . Và dù có có nhiều triết lý đã xác định dùm ta về sự thật của con người đang sống và sau khi chết thì với con người vốn có bản năng hạn hẹp như chúng ta không nhìn được quá khứ và vị lai nên cho dù có trăm ngàn triết lý ghi ra đâu đi chăng nữa thì chúng ta vẫn mãi còn bâng khuâng, tác giả lại thêm một lần nữa định nghĩa về con người “bất định” của chúng ta và dẫn chúng ta ddi từ suy tư này đến suy tư khác, hay từ nhân sinh quan này đến nhân sinh quan khác .

Kỳ dư, tác giả còn có những thông điệp rất ư là thú vị .
Trong câu chuyện cô gái xuất hiện chỉ phút chốc mà mang cả một thông điệp ý nghĩa . Chúng ta bao giờ cũng tiếc nuối những gì đi vội quá qua khỏi cuộc đời của chúng ta . Trong đời của chúng ta có nhiều những nhân duyên chỉ ngắn ngủi, nhưng chúng ta hãy thử nhìn lại mà xem, cho dù có ngắn ngủi nhưng bao giờ nó cũng đong đầy ý nghĩa . Có người đến với ta chỉ để làm một “việc nhỏ” nhưng người ta vẫn đến, và nhiều khi “việc nhỏ” đó lại rất cần thiết và gây ảnh hưởng lớn cho cả cuộc đơì của chúng ta, và không có nó thì không được . Và nếu người ta đã làm xong “việc nhỏ” đó rồi mà người ta còn hiện diện mãi sẽ thừa. Cô gái trong truyện xuất hiện rất vội, thật ngắn ngủi, mà vừa đủ, và biến mất để lại trong anh chàng vai chính nỗi tiếc nuối nhưng đã cho anh chàng thêm một suy tư, một ý niệm về sự thật của con người sau khi chết ; với lơì cô gái trong truyện “Tôi mong lần sau gặp lại tôi sẽ hỏi ông thử là ông đã thay đổi ý kiến chưa?” Ý kiến gì ? Chết có là hết không chăng ? Và lần sau là lần nào ? Hẳn là lần anh giảo nghiệm thi thể của cô rồi …

Và ở “Ngụ Ngôn Muà Đông” cứ ngỡ một anh chàng “by himself again” mỗi ngày, nay có cơ hội quen một cô gái, nhưng không, tác giả lại làm chúng ta bực mình thất vọng, cô đến rất nhanh mà đi cuñg vội , thêm vaò cô ta lại chẳng được tác giả cho làm một cô gái đẹp . Thường những truyện ngắn hay truyện dài chúng ta đều thấy nhiều tác giả hay thích tả cô gái vai chính đẹp, điều đó nên lắm chứ, nhưng cũng có người đôi khi …”chống đối” điều đó, vì đẹp là lý tưởng của con người, nhưng nhiều lúc nó không là sự thực . Tại sao phải tả cô ta đẹp khi cô ta không đẹp ? _ Nhìn ở khía cạnh thông điệp tác giả muốn chuyển đạt là như vậy, song nhìn về khía cạnh nghệ thuật văn học thì chúng ta thấy tác giả cho người đọc một bất ngờ (khi anh chàng gặp cô gái) rồi đến bất bình khi tả cô ta không đẹp, cho đến hoang mang và suy tư qua những diễn biến mang những thông điệp triết lý tiếp theo. Tác giả “điều khiển” cảm giác của ngươì đọc lên xuống bằng ngoì bút, bằng nghệ thuật viết của mình – rất hay. Thế nên ta thấy đây là một truyện ngắn có giá trị triết lý và văn học chứ không chỉ đơn thuần là một truyện ngắn để tiêu khiển mà thôi .

Ngụ ngôn mùa đông” mang nét triết lý nhân sinh quan mà rùng rợn từ bệnh viện ra đến con đường …theo người đọc miên man như những điều con người thường khắc khoẳi về chính mình mà chưa ai dám khẳng định và vì còn chưa được khẳng định nên chúng ta mãi đi kiếm đi tìm về sự thật của chính mình …. Con người một lần sống, một lần chết biến dạng và biến thể ra sao có như cô gái chính là con báo trong truyện hay không, vốn là một hay hai ? Cái thiện cái ác, đẹp và xấu có là một hay không ….và hình như là một, mà cái tên những tới bốn ; thiện với ác, đẹp với xấu . Cũng như con báo cũng là cô gái mà cô gái nào có không phải là con báo …

Nhìn chung lại bố cục của truyện thật khéo léo vô cùng, và những thông điệp thật hay vậy . Mỗi một đoạn văn trong truyện đều không thừa tí nào hết . Nó đều mang một thông điệp và một ý nghĩa tài tình .

Ngụ ngôn mùa đông” tuy ngắn mà thật dài . Tác giả đã
chấm dứt câu truyện lâu rồi mà người đọc …này còn ngồi đây suy tư, mân mê những dấu ấn câu truyện đã để lại trong lòng mình làm lời bình như sắp muốn dài hơn cả truyện …mà như còn thấy chưa đủ ….

Nhưng để kết thúc baì viết này và để nhường lại cho bạn đọc phần suy nghĩ cũng như theo ý kiến của tác giả đã hai lần nhắc khéo “tôi để cho anh suy nghĩ” vì dẫu ta có là người gíac ngộ đầu tiên hay sau cùng thì cũng chỉ có ta mới giác ngộ được chính ta mà thôi, như thông điệp của tác giả vậy . Cho nên ở đây xin kết thúc bằng một kết thúc không có kết thúc vậy .

vỹ nhi
tháng giêng.2003

vỹ nhi chỉ biết chú nhạc sĩ Vũ Thư Nguyên qua giòng nhạc của chú mà thôi, nhưng gần đây ở một hai trang web khác (dactrung.com và chính trang web của chú) được dịp đọc một số truyện ngắn của chú mới biết chú nhạc sĩ Vũ Thư Nguyên còn là một nhà văn sâu sắc nữa . Truyện của chú rất hay và rất thật.

Next Post

Previous Post

© 2024 Vũ Thư Nguyên

Theme by Anders Norén