Nguồn: The Ganges River
Sẽ một ngày kia ta đành lòng bỏ cả
Để ra đi và không biết, về đâu?
Cất tiếng ca trên dốc đường xa lạ
Lòng bình yên như đá dưới sông sâu
Sẽ một ngày kia ta đành lòng để lại
Một trần gian, ôi thơ mộng vô cùng
Trên dòng suối giữa đôi bờ cỏ dại
Giữa tiếng ca mãi mãi của muôn trùng
Rổi một bữa sau ta đành lòng từ bỏ
Rừng cây kia dù lá rậm bao trùm
mà vẫn chứa những tàn khe mở ngỏ
Để cho ta nhìn thấy tận sau cùng
Rồi một bữa sau cùng ta nhìn lại
Chuyến xe đi trong bụi cuốn đường mờ
Thân ngựa hồng ôi vó câu mê mãi
và hồn ta trên sông Hằng vật vờ
Ta đã nghĩ suốt đời về cõi thế
Để thấy rằng cõi thế có gì đâu!
Và hiểu một lần, cõi thế chỉ có thế
Ra đi hay ở lại? Chẳng gì sầu!
Ta sẽ mở vòng tay ôm trời đất
để thịt da tắm gội với sương đêm
Ta đã cười to như là khóc ngất
khi chào đời vào cuộc sống cuồng điên
Ngày hôm nay ta vui lòng quay lưng
Nhìn dòng thác đổ giữa lưng chừng
Nghe tim đập vỡ tan lồng ngực
Nghe tiếng suối đời gọi, dững dưng!