Vũ Thư Nguyên

Y là Nghề, Văn, Thơ, Nhạc là Nghiệp

Màu Phượng Tím

 

 

1.

Ngồi trong góc bàn cạnh cửa sổ, vân vê chiếc ống hút trong tay, Cindy dùng ngón tay trỏ để bịt một đầu ống hút, đong từng giọt nước ngọt được giữ trong đầu kia của ống nhựa và đưa lên miệng. Vòng môi đỏ chụm lại, khe khẽ, chum chím ôm vòng đầu ống hút. Ngữa cổ, thả ngón tay trỏ thon thon cho nước ngọt chảy từ từ xuống thành ống, cô nhè nhẹ nhẹ rút chiếc ống ra khỏi vòng môi ôm. Từ từ, chậm chậm, cô ngậm hớp nước một hồi lâu trước khi nuốt xuống. Cơ bắp vòng cổ chạy giật nhẹ lên xuống thành cổ cao, trước khi tan loãng vào vùng ngực trắng ngần.

Và cứ thế, đều đều, người đàn bà da trắng lập lại từng động tác.

– Lại mơ một giấc mơ kỳ lạ đêm qua.
– Mơ thấy cái gì? Có tôi trong đó không?

Kate hỏi, không buồn đưa mắt nhìn bạn. Cô mải mê quan sát cục kem lạnh lêu nghêu như sắp rớt ra từ cái bánh hình nón đựng kem đang nằm chặt trong bàn tay nắm của cô. Thi thoảng cô đưa kem lên miệng, liếm nhẹ chung quanh vốc kem, rồi đưa chay chậm nhẹ giọt sữa trào ra khóe miệng. Trong mắt Kate, vốc kem ước lượng chắc nặng lắm, vì cô phải dùng cả cánh tay lẫn cùi chỏ chống lên mắt bàn để giữ cho nó được cân bằng ngang tầm mắt.

– Có. Kate. Có cô trong giấc mơ của tôi. Một lần nữa.
– What happened? Better than before?

“Những gì đã xảy ra? Có hay hơn lần trước không?”. Kate vẫn không thèm nhìn tôi, nước da bánh mật của cô thật mịn và phản chiếu ánh sáng óng ánh. Nhìn nghiêng, cánh mũi của cô hẹp chứ không thô như những cô gái da đen khác. Ông nội cô là người da trắng. Phải nói Kate là một người đàn bà, rất đẹp, và thông minh. Tại sao cô lại có thể đọc được ý tưởng trong đầu tôi vanh vách như thế. Giấc mơ kỳ quặc. Cuồng loạn. Tự nhiên tôi đỏ mặt, sượng sùng như chàng trai mới lớn.

– Dream on!
“Tiếp tục mơ đi bạn!”. Zhou Zhi Chang hớp ngụm bia, đặt nhẹ chiếc ly cối xuống bàn và xoay tròn tay nắm. Anh nói tiếp:
– Yu Lin, mày có thể tiếp tục mơ những giấc mơ kỳ thú ấy. Kate có lẽ thích đấy!

Vẫn gọi tôi là Yu Lin. Khi mới quen, tôi viết họ tên tôi bằng Hán tự, ba chữ Hán duy nhất mà tôi biết được, cho Chang, hắn phát âm như thế. Kể ra cũng là lạ, cái tên mới của tôi. Chang tốt nghiệp “bác sĩ nhân dân” bên Trung Quốc. Qua Mỹ sau vụ Thiên An Môn, không thi lại bằng tương đương được, hắn học lại tiến sĩ khoa học. Phòng thí nghiệm của Chang ở bên cạnh tôi. Chang rành về máy điện toán. Hắn giúp tôi gắn duyệt trình để lên lưới internet. Thực ra ngoài Cindy, hắn giúp tôi đủ thứ trong các thí nghiệm của tôi.

– Ồ. Không. Muốn thật không?
Kate liếm nhẹ vốc kem, nhìn tôi cười tự nhiên.

– Cô muốn nói cô hay là kem, Kate? Tôi là người đàn ông hạnh phúc, Kate!

Kate nuốt miếng kem cuối cùng, nhai luôn miếng bánh cốm, ôm bụng phá ra cười nắc nẻ. Hàm răng trắng đều.

Trong góc tối Cindy vẫn im lặng, tiếp tục đong từng hớp nước nhỏ từ trong ống hút.
– Khi nào phim bắt đầu?
– Chút nữa thôi. Sao im lặng thế?

Zhi Chang hỏi bạn. Không có tiếng trả lời. Cả bốn chúng tôi không hẹn chợt im lặng cùng một lúc. Ngoài kia vệt nắng nghiêng nghiêng kéo dài trên sân gạch trước quán chiếu phim Bethesda. Ở đây người ta hay chiếu phim cũ. Ðược cái người xem phim có thể ngồi ngay tại những bàn giải khát vừa ăn uống giải lao và xem phim, rất là thoải mái.

The Schindler’s List. Buồn chết!

2.

Cali qua, ổn định chỗ ở xong, mua sắm linh tinh trong hai ngày cuối tuần, tôi phải trình diện ở building số 10, đúng 9 giờ sáng. Sau nầy, tôi mới biết đây là building chính của viện nghiên cứu National Health Institutes. Người làm nghiên cứu đông như tổ ong. Sau 10 phút tiếp chuyện với ông xếp của Viện Ung Thư Quốc Gia Hoa Kỳ, tôi được ông thầy dẫn độ về phòng thí nghiệm của ông. Lính quýnh, tôi khó nhọc bám theo gót của ông, len lỏi qua những hành lang với đầy những tủ lạnh dưới không độ, những máy quay ly tâm và những máy đọc quang phổ chất ngổn ngang. Phòng ốc chật hẹp, không chỗ chứa, máy mới thiên hạ ưu tiên cất vào trong, cái nào hơi xuống màu là tống ra hành lang, dĩ nhiên là vẫn còn dùng được, để anh em nghiên cứu xài chung cho đỡ tốn kém. Nội trong cái building số 10 nầy không thôi cũng đủ thứ viện nghiên cứu: Nghiên Cứu Ung Thư, Nghiên Cứu Bệnh Tiểu Đường, Bệnh Nội Tiết, Bệnh Liệt Kháng AIDS v.v. Riêng cái Viện Ung Thư của tôi thì văn phòng xếp lớn nằm lầu một, văn phòng thư ký lầu 3, các phòng nghiên cứu nằm rải rác khắp các từng lầu từ một đến bảy.

Phòng nghiên cứu của thầy tôi nằm ở lầu tư.

Chật. Bàn tủ chứa dụng cụ thí nghiệm kê đầy hai bức tường trái phải. Giữa phòng là một chiếc bàn lớn bày biện các thí nghiệm đang tiến hành dang dở. Khoảng không gian trống phía trên chiếc bàn ấy cũng bị chiếm đoạt bởi những ngăn kệ đầy rẫy những hồ sơ sách vở. Trong góc phòng, bên một chiếc tủ bọc thép, phản chiếu gương mặt một người đàn bà trong chiếc áo choàng trắng đang chăm chú đong những mẫu thuốc vào một chiếc khay có chia ra những ô nhỏ. Sau nầy tôi mới biết cô đang chia các tế bào ung thư vào khay cấy để thử thuốc.

Thầy giới thiệu, rồi bỏ mặc hai đứa tôi ở lại trong căn phòng chật hẹp. Tên cô là Cindy, tiến sĩ sinh hóa.

– Anh đưa giúp tôi chai thuốc dán nhãn màu hồng ở đằng kia cho tôi được không?
– Chai màu hồng nào? Tôi có thấy đâu!
– Bộ anh đui hả?
– Ðúng, thưa cô. Tôi mù màu sắc.
– Chúa tôi ơi. Thế này thì làm sao mà anh nghiên cứu khoa học?
– ….
– Tôi xin lỗi. Cái chai có dán nhãn tên Trypsin đó.

Thấy tôi im lặng, cô dịu giọng. Thật, tôi không buồn. Quen rồi. Trao chai thuốc cho cô, tôi khoanh tay nhìn cô tiếp tục cuộc thí nghiệm.
– Tôi có làm gì mà anh sợ.
– Tại sao cô nghĩ là tôi sợ?
– Anh khoanh tay lại.

Sượng sùng. Như cậu học trò tiểu học, tôi buông thõng, khép nép để hai bàn tay lên bàn. Một lần nữa, tiến sĩ sinh hóa dịu giọng:
– Anh biết không…Khi con người ta muốn bảo vệ lấy chính mình, nhất là khi nội tâm không muốn hòa đồng với kẻ lạ, người ta thường khoanh tay lại..
– Chúa tôi ơi! Cô là tiến sĩ tâm lý học chắc?
– Một khoa học gia hạng bét!

Bỏ các mẫu vật thí nghiệm vào máy hấp, nhiệt độ trung bình của cơ thể, Cindy cởi áo khoác trắng, móc lên tường:
– Ði shopping với tôi không?
– Shopping? Tôi ngán đi shopping với đàn bà lắm.
– Male chauvinist pig! Đồ con heo kỳ thị đàn bà. Ði mua sắm cho anh đấy.

Lẽo đẽo, tôi theo cô xuống tầng hầm basement của building. Từng hầm rộng, hàng bày bán không có giá biểu, không trưng bày sặc sỡ, đầy những sách vở, dụng cụ thí nghiệm, chai lọ thủy tinh. Cindy đẩy chiếc xe tải hàng nho nhỏ về phía tôi:

– Muốn lấy gì thì lấy. Những gì cần cho những thí nghiệm của anh sau nầy. Xài đỡ thẻ tín dụng của tôi, mai mốt anh có của anh, nhớ trả lại cho tôi.

Tôi líu ríu đẩy xe đi qua từng “gian hàng”, không dám lấy nhiều, tượng trưng, vài hộp viết chì, đôi tập giấy trắng. Xong, tôi theo Cindy, xếp hàng để trả tiền. Mỗi thành viên của viện nghiên cứu đều có một trương mục tín dụng riêng để mua sắm các vật liệu cần thiết. Sau nầy tôi cũng có một thẻ tín dụng như thế.

– Còn phải đưa anh đi chụp hình căn cước, làm thẻ thư viện. Này đói chưa? Ði ăn cơm trưa với tôi.

Tôi đi ăn trưa với Cindy ở nhà ăn cafeteria. Tôi gọi đĩa rau xào. Chỉ cần xúc đầy một đĩa rau tươi, xếp hàng, có đầu bếp sẽ xào lên, nóng sốt. Tôi thích món nầy nhất. Không khác gì món rau xào, cơm Việt Nam.

Ngày đầu. Lộn xộn. Mệt. Tối về tôi leo lên giường ngủ thẳng cò.

3.

Ðọc được điện thư đầu tiên sáng nay.

From: chughes@nih.gov

Làm ơn cho con khỉ Yu Lin ăn ngày mai nhé!!!

Nghĩ đến con khỉ Yu Lin nhảy đòng đỏng, khọt khẹt nhe răng cười trong chuồng mỗi sáng, tôi lắc đầu, xoá thư của Cindy. Tại sao cô ấy lại có thể dùng tên tôi để gọi con khỉ dã nhân!

4.

– À. Tôi hiểu dụng ý của anh rồi. Anh muốn dùng toa tàu điện ngầm như là con thoi thời gian để đưa người đọc đi lui đi tơi trong câu chuyện của anh. Anh tính đặt tên câu chuyện của anh là gì?

Cindy vừa đổ rượu cồn để lau mặt bàn để chuẩn bị cho cuộc thí nghiệm mới, vừa buông lời nhận xét.

– “Xin Cho Một Lần”. Ðúng như cô nói Cindy ạ. Toa tàu mà nhân vật chính đang ngồi chính là chiếc máy thời gian đã đưa anh ta đi xuyên tuổi ấu thơ để cuối cùng bắt kịp với người bạn của chị gái mà anh đã yêu từ thuở bé. Ước muốn của anh ta là được một lần ôm người tình ấy vào lòng. Khoảng cách tuổi tác, nàng lớn tuổi hơn chàng không phải là trở lực của tình yêu.

Tôi tắt cái máy ly tâm để bớt tiếng ồn của động cơ đang quay 10 ngàn vòng trong một phút. Không nghe rõ Cindy. Chữ còn chữ mất.
– Anh lảng mạn quá, Chúa tôi ơi.
– Tôi cũng lạ. Là tại sao cô có thể cảm nhận được văn chương Á Ðông khi tôi thông dịch câu chuyện ra tiếng Anh, kể cho cô nghe?
– Tôi có viết văn chút ít, là hội viên của Hội Văn Bút Hoa Kỳ.

Cứ thế, mỗi sáng tôi có một câu chuyện mới viết đêm trước để cho Cindy phê bình. Ngày qua đi bớt buồn tẻ vì nỗi nhớ nhà.

5.

Kate đến khi tôi đang phân chia các tế bào ung thư vào đĩa cấy thuốc.

– Lấy giùm tôi chai Trypsin ở đằng kia coi!

Và…
– Ði shopping với tôi không, Kate? Còn phải đưa cô đi chụp hình và khám sức khoẻ nữa nhé.
Kate vừa mới ở Đại Học Georgetown qua. Tôi đưa cô xuống tầng hầm basement shopping mall.
– Dùng đỡ thẻ tín dụng của tôi. Này có đói không? Ði ăn trưa với tôi nhé.

Lại đĩa rau xào. Tôi là con khỉ dã nhân. Một quái trạng của thói quen. Con khỉ và tôi cùng tên, là Yu Lin.

6.

Một hợp đồng vừa được ký kết bằng cái bắt tay thân mật giữa tôi và Cindy. Cái hợp đồng được sinh ra sau khi tôi hết chuyện ngắn để kể cho Cindy mỗi sáng. Cô tỏ vẻ thích những chuyện xảy ra trong chiến tranh Việt Nam. Lợi nhuận về tác quyền của cuốn sách sẽ được chia đôi. Trong lúc nầy Cindy sẽ không lấy của tôi đồng nào cả.

Tôi đón subway lên Rockville, ghé Costco mua mấy cuộn băng nhựa cassette. Mỗi ngày tôi sẽ giao cho Cindy một cuộn băng, trong đó tôi kể lại từng chặng đời của mình xuyên qua cuộc chiến tranh Việt Nam để cho cô giúp tôi viết lại cuốn hồi ký.
Lúc về phòng, tôi quăng đống băng nhựa lên bàn. Kate hỏi:

– Thích nghe nhạc gì thế?

Cô đang chăm chú làm việc, hỏi bâng quơ. Kate đang học cho xong học trình bác sĩ đìều trị ung thư phụ nữ ở Georgetown. Tôi chỉ cho Kate những gì tôi học được từ Cindy và Chang. Kate thông minh, học việc rất nhanh, nhanh hơn tôi nhiều. Cindy cũng khen tôi học việc nhanh, nhanh hơn con khỉ Yu Lin, một chút thôi. Nhưng Kate xinh đẹp, còn tôi thì trông giống con khỉ Yu Lin thật.

7.

….”Cindy… Cô biết không? Lần đầu tiên trong đời tôi thấy người ta chết nhiều như vậy. Chết la liệt như những con chuột, phơi xác trên vĩa hè…phơi xác trên chiếc cầu…bắt qua con sông Hương hiền hoà…Trong những cái xác đó là của anh, chị, và em tôi mà sau khi trận chiến kết thúc, tôi phải đi nhặt lại xác họ đem về chôn tạm sau sân trường Kiểu Mẫu.
Cindy, cô còn ở đó không? Cindy?…

Tôi đã tự bảo là tôi không được khóc….Một thằng đàn ông trên 30 tuổi rồi mà sao lại khóc như đứa bé con ngày nào.
Nhưng sao tiếng nấc của tôi vẫn kéo dài trên cuộn băng nhựa và lệ của tôi nhỏ xuống áo gối?

Cindy…cô còn thức không?

8.

Ketamine là một loại thuốc gây mê khá mạnh. Trong thời chiến, một số quân đội dùng nó làm “thuốc khai sự thật” để điều tra tù binh chiến tranh. Người bị chích thuốc sẽ mơ màng nửa tỉnh nửa mê, có khi có những phản ứng hung dữ, và khi thức dậy sẽ không còn nhớ những gì đã xảy ra. Gần đây Bộ Y Tế Hoa Kỳ đã cấm không cho sử dụng Ketamine trong con người nữa. Thú vật thì không cấm.

Sau mũi thuốc Ketamine, con khỉ Yu Lin lăn ra trên mặt bàn. Cặp mắt lờ đờ, đồng tử mở rộng và giật nhẹ từ trái sang phải như người bị kinh phong. Nó đang cố định hướng và bám víu vào ngoại cảnh đang quay cuồng chung quanh. Một vài giây sau đó, Yu Lin rơi hoàn toàn vào trạng thái hôn mê.

Cindy đứng ở đầu bàn bên kia, ở phía đầu của con khỉ dã nhân. Cô chồm người qua đầu con khỉ để giữ chặt đôi cánh tay nó xuống mặt bàn. Tôi tiến hành cuộc thí nghiệm ở phía bên nay. Găng tay có bọc thép làm những ngón tay tôi trơ cứng, khó chịu. Một vết rạch nhỏ vài phân ở phần bụng. Máu rịn ra từ vết thương. Con khỉ cong lưng thành chiếc cầu vồng nhỏ trên mặt bàn. Tôi lấy bông gòn chậm máu. Chiếc cầu vồng từ từ xẹp xuống, phủ phục. Sứ mạng của tôi và Cindy ngày hôm nay là phải vùi một ống thuốc trị ung thư vào dưới da của Yu Lin. Ống thuốc nhỏ được đặt dưới da, tôi bắt đầu khâu vết thương lại..

Bất chợt, Cindy la lên kinh hải:

– Yu Lin!!! Yu Lin

Không biết là cô kêu tên tôi hay kêu tên con khỉ. Nhưng đã trễ. Con khỉ vùng lên từ mặt bàn. Chỉ như một vết xướt nhẹ, ngón tay trỏ của tôi đã nằm gọn trong hàm răng cắn chặt của Yu Lin. Tôi không thấy đau, ngón tay chỉ tê đi. Rồi như một cái xác không hồn, Yu Lin lại ngã bịch xuống mặt bàn.

Cindy mặt cắt không còn giọt máu. Tôi tháo vội chiếc bao tay bọc thép. Máu rỉ ra từ móng tay, hằn vết răng nanh của con con khỉ. Sự việc xảy ra quá nhanh, tôi vẫn không thấy đau. Hoảng hốt, Cindy chụp lấy bày tay tôi, xoa như phủi bụi, và như một phản xạ tự nhiên của một bà mẹ, cô hôn lên bàn tay tôi rối rít:

– Cám ơn Chúa tôi. Anh không sao chứ?

Vẫn để yên bàn tay tôi, trong đôi bàn tay mềm mại của Cindy, tôi lắc đầu nhè nhẹ:

– Không sao, Cindy. I am OK.

Chỉ thấy cả bàn tay mình tê đi một tí. Cảm giác tê điếng chạy dài theo cánh tay trở ngược về tim, thôi thúc nhịp tim, loạn nhịp.

9.

Lễ Tạ Ơn qua đi mau chóng, và Giáng Sinh lại đến. Các ban bộ trong viên nghiên cứu thay phiên nhau tổ chức tiệc. Ða số là tiệc trà, rượu vang, và phô mát. Vừa ăn bốc vừa kháo chuyện trên trời dưới đất.

Buổi tiệc của Viện Ung Thư của chúng tôi cũng tập hợp được rất nhiều bá quan văn võ bất chấp trận bão tuyết lớn bên ngoài. Bộ bốn của tôi chỉ có ba đứa, Chang, Kate, và tôi đến dự tiệc. Cindy không đến được. Ðồ ăn bốc, bốc mãi cũng đầy bụng, tiệc mãi cũng tàn, và chuyện mãi cũng cạn. Càng khuya tuyết càng rơi nặng, tin khí tượng cho biết các xa lộ chính bao quanh thành phố đều phải đóng.

Kate ghé phòng cư ngụ của tôi sau bữa tiệc vì chỗ tôi ở, gần bệnh viện, để chờ cho cơn bão tuyết qua đi.

Về phòng tôi pha trà nóng mời Kate. Chúng tôi ngồi nói chuyện nghiên cứu ở Viện Ung Thư, tiếp. Cô muốn tìm việc đi dạy ở California sau khi ra trường. Tôi kể chuyện nắng ấm Cali. Kate tiếc rẽ:

– Anh chọc tức tôi phải không?

Tôi không muốn trêu Kate. Chỉ nhớ nhà. Nhớ da diết.

Chúng tôi ngồi ở ghé sofa nói chuyện và xem phim cũ chiếu ở tivi. Mãi đến 3 giờ sáng. Kate ngã vai vào vai tôi ngủ thiếp khi nào không hay. Trông Kate hiền ngoan như con mèo con. Thi thoảng cô xoay người ôm ngang hông và áp đầu vào ngực tôi. Trông xuống, khuôn mặt Kate bình yên như con búp bê nhỏ. Ðỡ Kate nằm xuống sofa, tôi vào phòng lấy chăn gối, đắp cho cô. Xong, tôi chỉnh máy sưởi cho ấm và tắt đèn đi ngủ.

Buổi sáng, tôi tỉnh giấc vì tiếng Kate đang mở nước trong phòng tắm. Tôi ra bếp đun nước pha cà phê, đang nhấm nháp ly cà phê nóng và nhìn tuyết rơi ngoài trời thì Kate cũng vừa tắm xong. Nghe tiếng động của cánh cửa phòng tắm đang mở, tôi quay lại. Kate bước ra, trong bộ đồ ngủ của tôi. Cô đang sấy tóc, bước chân của cô như bị giữ lại bởi sợi dây điện của máy sấy tóc còn đang cắm vào ổ điện của phòng tắm.

– Kate ngủ ngon không?
– Tôi dậy sớm trước anh. Không phiền khi tôi mặc đỡ đồ ngủ của anh chứ.
– Không… trông cô… rất xinh…Kate ạ.
– Anh không muốn nói là tôi trông sexy, gợi tình? Không sao, tôi vẫn nghĩ rằng đàn bà mặc đồ ngủ của đàn ông trông rất xinh.
– Tuỳ… cô…uống cà phê không…Tí tôi đưa cô về.

Kate lục tủ lạnh, la hoảng:

– Trời ơi!!
– Cái gì?
– Anh ăn cái gì mà tủ lạnh trống trơn vậy.
– Ðộc thân tạm thời mà…vả lại tôi ăn chay trường…tôi… tu..cô ạ!!!
– Hèn nào !

Kate nhìn tôi cười kín đáo. Tôi lục tủ trên, mời Kate vài cái bánh ngọt để uống cà phê. Lại chuyện nghiên cứu khoa học. Trông cô thật xinh và quyến rũ, mái tóc ươn ướt, và bộ đồ ngủ màu xanh đậm của tôi.

Mãi, trưa, tuyết ngừng rơi, tôi đưa Kate ra bãi đậu xe. Tôi mở cửa xe cho cô. Vừa sà xuống ghế xe, Kate bất thần víu cổ tôi xuống, hôn nhẹ lên môi:

– Hum. Soft lips. Potential good kisser!

“ Môi mềm. Sẽ là người hôn quyến rũ đấy!” Người đàn bà đang mở cửa xe bên cạnh nhìn chúng tôi, gật đầu cười nhẹ.
– Lái xe cẩn thận nhé Kate.

Kate đi rồi, tôi chào người phụ nữ đang lái xe vòng qua chỗ tôi đứng, muốn nói với bà khách là Kate và tôi chỉ là bạn. Không có gì xảy ra đêm qua cả. Trước và sau, vẫn thế. Nhưng tại sao tôi phải đi đính chính với người khách lạ ấy chứ? Đối với bà ta, một cặp tình nhân hôn nhau tiễn biệt là chuyện thường. Mặc cảm tội lỗi chỉ có riêng tôi thôi.

10.

Những cuộc thí nghiệm phân giải DNA thường kéo dài nhiều tiếng đồng hồ. Những mẫu tế bào thí nghiệm được bỏ vào những ống nhựa nhỏ bằng đầu ngón tay út. Hằng trăm ống như thế. Mỗi ống là một điểm trong đồ thị phân tích kết quả. Những ống nhỏ như thế làm tôi nhớ đến những tiệc cúng ở Huế: bày biện rất nhiều, chén bát, li chi, linh tinh.

Cuối tuần, Cindy giúp tôi trong cuộc thí nghiệm vì phải chuyển những mẫu vật nhỏ như thế, qua lại hàng trăm lần vì lần khác tôi cũng giúp cô như thế. Những mẫu thí nghiệm cuối cùng sẽ được cho chạy qua điện trường để phân giải những mảnh DNA. Mỗi lần như thế có thể kéo dài 3,4 tiếng đống hồ mới xong.

Tôi rủ Cindy đi xem phim mới chiếu. Chúng tôi đón subway xuống Union Station..Trời đầu xuân, tuyết đã tan. Buổi sáng 10 giờ xuất đầu tiên rạp vắng tanh.

Phim kinh dị. Cindy vẫn viết những loại truyện kinh dị kiểu Edgar Alan Poe.Tới một đoạn kinh dị bất ngờ, cô giật bắn người, ôm chầm, vùi đầu vào ngực tôi. Cô sợ thật. Tôi có thể nghe được mạch tim của cô đập loạn xạ. Choàng tay ôm lấy bờ vai run run của cô, tôi thì thầm:

– Bình tĩnh…bình tĩnh Cindy.

Cindy và tôi chỉ là bạn. Trước và sau, vẫn thế, và như thế. Trong bóng tối của rạp chiếu phim, tôi không cần phải đính chính với ai cả, ngoại trừ chính tôi thôi.

11.

Cindy vẫn thường xuyên liên lạc với tôi bằng điện thư sau giờ làm việc. Ít khi cô gọi điện thoại cho tôi trực tiếp. Hằng đêm cô vẫn gửi cho tôi bản sao chép những gì mà cô nghe được trên cuốn băng nhựa mà tôi trao cho cô buổi sáng. Phần truyện được cô viết, theo sau, ít ngày để tôi có thể hiệu đính.

Tôi không cần phải hiệu đính gì cả

Càng ngày, những suy tư của Cindy và tôi có khi trùng hợp lạ lùng. Nhiều khi không cần phải nói ra, chúng tôi vẫn có thể hiểu được những gì chúng tôi muốn nói. Lắm lúc tôi có cảm tưởng như cô có thể đọc thấu trong đầu tôi, trong tim gan tôi, những gì tôi đang suy nghĩ và ngược lại. Dần theo ngày tháng, tôi thấy rất thoải mái, có thể nói cho cô nghe được những gì gút mắc nhất từ trong nội tâm của mình, tâm sự qua những cuộn băng nhựa tôi đọc cho cô nghe hằng đêm.

Cứ như thế, chúng tôi giúp nhau gỡ rối tơ lòng. Hằng đêm. Gần đây, mỗi đêm tôi nhận được nhiều điện thư không liên hệ đến chuyện viết sách hay những bài tường trình khoa học, từ Cindy. Cô kể cho tôi nghe đủ thứ mọi chuyện. Tôi lặng lẽ đọc và lắng nghe. Thế thôi.

Cindy có ngườì yêu!

Chỉ qua điện thư, cô kể cho tôi rất nhiều về người đàn ông này ngoại trừ tên của người ấy. Tôi mừng cho cô. Thành thực. Thí dụ, tối nay tôi nhận được một bài thơ cô viết cho người yêu của cô, như thế này:

I’ve often think of the question you’ve asked me.
Why do I love you?…here goes sweetie.
It’s the beauty of your smile; it’s everything that you do.
For I see happiness when I look at you.
The way you dance, your silly wink,
The way you laugh, or simply how you blink.
The love I feel when you hold me tight.
A love to keep me warm through the coldest of nights.
How you make me feel, how you open up my heart.
All the hopes that you bring right from the start.
How your tender kisses can put me in a daze.
I love you baby in each and every way.
How you lift me up, how you gave me flight,
Forever is what I see when I look into your eyes.
My heart beats to a new rhythm, a rhythm of love.
All because of you my angel sent from above.
You’re my ray of light on those dark, gloomy days.
You are the answer to all of my prayers.
I can continue with my reasons, my list is endless.
For I love you more and more as each day progresses.
So why do I love you?…let me tell you why..
Because you’re my hopes, my dreams, my love my life.

Một bài thơ tình quá hay!

12.

Ðồ án nghiên cứu của tôi gần xong. Cuối tuần nầy bốn đứa chúng tôi xuống trường đại học Virginia để thuyết trình cho những khoa học gia và sinh viên ở đó về những khám phá mới của chúng tôi.

Mùa mưa trở lại. Kate lái xe. Tôi ngồi phía trước với Kate. Mưa rỉ rả lất phất trên khung cửa kính. Tôi say sưa phóng tầm nhìn vào những khoảng rừng rậm đầy lá phong của miền nam tiểu bang Virgina. Kate thích nhạc jazz và blues, nhất là nhạc blues của người da đen. Tôi cũng thế…

Có một điều gì không vui trong Cindy, cô im lặng suốt quãng đường. Lần này chắc tại trời mưa tôi chỉ mường tượng nhưng không thể đoán rõ đuợc những gì Cindy đang suy nghĩ. Ngần ngại tôi cũng không nói chuyện nhiều với Kate suốt quãng đường.

Thành phố Chalottesville đã cũ, có từ thời lập quốc của Hoa Kỳ. Nhỏ và cổ kính. Chúng tôi check in vào “khách sạn”. Một căn nhà hai tầng có từ thời nội chiến Mỹ được biến chế làm “guesthouse”. Hai người đàn bà ở chung một phòng lớn ở tầng dưới. Tôi và Chang mỗi đứa một phòng nhỏ riêng ở trên lầu. Nét cổ kính của căn nhà làm Cindy sợ ma. Kate cười chế nhạo Cindy. Tôi cũng hơi sợ nhưng không nói ra, sợ Kate cười tôi. Cảm tính của tôi giống Cindy. Buổi tối tôi trùm chăn và ngủ thiếp lúc nào không hay.

Lại mơ thấy Kate!

Buổi thuyết trình ở trường Y Khoa tương đối êm đẹp. Ða số thinh giả là sinh viên và những bác sĩ chuyên về lâm sàng, trong khi đề tài của chúng tôi chuyên về khoa học thần túy của Sinh Hoá Học Phân Tử, nên họ không biết gì nhiều để hỏi, chỉ nghe cho biết thôi.

Buổi chiều chúng tôi rủ nhau đi dạo phố. So với một thành phố nhỏ như Bethesda, Chalottesville còn nhỏ hơn nhiều. Cả thành phố chỉ có một quán rượu vắng khách. Cả thành phố đều là công dân gương mẫu. Ðường phố là nơi la cà của du khách.

Tôi gọi vodka. Kate uống gin. Cindy và Chang thì thử bia của nhà chủ, do chính chủ tiệm làm. Màu bia lóng lánh như kẹo mạch nha.

Cindy vẫn im lặng. Ngồi bên cạnh Kate, nhìn mưa vẫn rơi bên ngoài, tôi sợ không muốn hỏi chuyện Cindy. Cái nhìn buồn vời vợi của Cindy về phía tôi và Kate làm tôi xốn xang, khó chịu. Cái im lặng khó chịu, ngột ngạt. Chang lên tiếng, quả thực đã phá vỡ bầu không khí lắng đọng:

– Cindy sắp đính hôn!!!
– Anh ấy cầu hôn tôi.

Cindy nói khẽ. Nâng ly, Kate đề nghị chúc lành cho Cindy. Tôi không buồn hỏi ai là người đàn ông may mắn.

Tiệm đóng cửa sớm. Chúng tôi ra xe, mưa nặng hạt. Kate lái xe thật thật chậm tìm đường về. Ðôi quạt nước quay hết tốc độ không kịp phủi những hạt mưa quất mạnh vào khung kính. Tới đèn đỏ, Kate ngừng xe. Bất chợt, tôi thấy người của Kate tung lên từ nệm ghế, đầu của cô đập mạnh vào tay lái. Cùng lúc, hình như trán của tôi cũng bị dội vào phía khung xe bên phải.

Có người đã đụng xe chúng tôi từ phía sau.

– Kate. You are OK?
Kate cố ngồi thẳng dậy, đầu của cô vẫn chúi vào tay lái. Một lúc cô từ từ mở mắt:

– I am OK. You?

Tôi mở cửa xe. Mưa quất túi bụi vào mặt. Chạy đến xe phía sau, tôi gõ lên cửa kính:
– Are you OK?
Qua khung cửa kính từ từ quay xuống, một cụ bà khoảng 70 ngoài, nhìn tôi với vẻ tội lỗi của đứa bé lên 7.
– Tôi không sao. Còn quý vị? Tôi…tôi…xin…lỗi. Mưa quá…

Chúng tôi không gọi cảnh sát. Mưa quá. Phần tội bà cụ, phần tôi biết Kate đã say. Tôi khám sơ cho Kate. biết cô chỉ bị đau bắp thịt cổ và vai mà thôi. Xe chúng tôi còn chạy được. Chang làm tài xế. Tôi đỡ Kate ngồi ghế sau, xem chừng.

Mưa quá, chúng tôi cũng không biết tiệm thuốc hay nhà thương nào để mua thuốc. Về nhà trú, tôi xin chủ nhà vài viên thuốc giảm đau, nước nóng và thuốc thoa bóp bắp thịt.

Kate nằm sấp. Cindy cởi áo cô xuống ngang lưng và chườm nước nóng. Tôi mở lọ đầu nóng thoa bóp đều ở bắp thịt cổ và vai của Kate, xong tôi đắp mền cho Kate ngủ.

Chang lên phòng của hắn. Tôi nấn ná vơí Cindy trong phòng của cô một tí để xem Kate có cần gì thêm hay không. Chỉ còn lại hai đứa, tôi gợi chuyện:

– Chúc mừng Cindy….Mà sao buồn thế?
– Tôi…tôi…. không biết phải nghĩ sao…Anh ấy cầu hôn.
– Cindy không chắc? Cô sợ rồi phải không? Tôi cố đùa.
– Không… mà thật..
– Có thể hạnh phúc đến vơí cô quá bất ngờ đó thôi Cindy ạ. Rồi cô sẽ quen với niềm vui, hạnh phúc  mới.
– Có thể.

Cindy cắn môi tư lự. Chúng tôi cùng im lặng một hồi lâu. Tôi thấy khó chịu, ngột ngạt như lúc chiều trong quán, đánh trống lãng:
– Ðể tôi xem Kate ra sao.

Kate nằm im, mắt nhắm ra vẻ ngủ ngon. Cô xoay đầu trên mặt gối. Tạ ơn Trời Phật, như thế là cô không bị chấn thương nặng.
– Thôi tôi đi ngủ đây Cindy. Chúc cô ngủ ngon.

Ở cửa phòng, Cindy lại có vẻ ngần ngại. Cô không phải là Cindy cứng cỏi mà tôi gặp ngày đầu khi mới tới phòng thí nghiệm. Dường như cô muốn nói với tôi một điều gì đó. Một điều mà tôi sợ không dám đoán. Tôi hôn nhẹ lên trán cô:
– Chúc ngủ ngon. Hẹn buổi sáng.

Giấc ngủ chập chờn, đầu óc nặng nề một phần vì rượu vodka, phần khác vì bị chấn thương nhẹ, khi có tiếng gõ cửa thật khẽ…khẽ như tiếng mưa đập nhẹ vào khung cửa sổ….

Kate bước vào phòng, co ro trong chiếc áo khoát ngoài. Tôi mời cô ngồi xuống chiếc ghế duy nhất ở cạnh giường. Trông Kate buồn cười và tội nghiệp trong cái áo ngủ mỏng màu hồng lại khoát thêm một chiếc áo chắn gió bằng da ở bên ngoài:

– Không ngủ được? Tôi hỏi.
– Không ngủ được. Tỉnh rượu rồi… Lại nhức đầu kinh khủng.

Thắc mắc trong lòng, con bệnh đi tìm tôi vì nhức đầu? Câu trả lời đến liền sau đó:

– Anh đem theo lọ thuốc đau nhức về phòng anh. Tôi thức dậy không có thuốc!!

Lỗi tại tôi! Hiểu lầm tai hại. Lúng túng:

– Tôi nghĩ Kate đã ngủ yên, không cần thuốc đến sáng mai.

Nói dối. Thật ra tôi quên, bỏ ống thuốc lẫn chai dầu nóng trong túi quần khi hôn tạm biệt Cindy. Móc túi quần jean, vẫn chưa thay đồ ngủ, tôi đưa thuốc cho Kate. Cô chồm người tới nhận thuốc từ tay tôi. Ngực cô tròn và căng đầy. Tôi biết là Kate đẹp. Trong ánh sáng dìu dịu từ đèn ngủ trên chiếc bàn con, Kate đẹp hơn mọi khi, nhất là trong chiếc áo ngủ mỏng. Kate đẹp. Cindy cũng không kém. Mỗi người mỗi nét, Kate rực lửa, Cindy hiền thục, dịu dàng.

Như đọc được ý tưởng của tôi, Kate hỏi, nụ cười duyên dáng nở nhẹ trên môi:

– Anh thấy tôi quyến rũ?
– Sự thật vẫn là sự thật. Tôi đã nói với Kate nhiều lần rồi.

Tôi đáp thẳng thắn, rót nước cho Kate uống thuốc giảm đau.

– Thế sao anh không có phản ứng gì cả?
– …
Kate vẫn cười nhẹ, khêu gợi, khiêu khích, thách đố.

– Tôi tu mà…
– Không đùa! Yu Lin. Tôi anh hỏi thật.
– Tôi vẫn kể cho Kate và các bạn nghe về những giấc mơ kỳ quái của tôi và Kate mà.

Dịu giọng, tôi nói tiếp:
– Giấc mơ là giấc mơ. Tôi kể cho Kate về các giấc mơ vì chỉ muốn mỗi ngày có thể nhìn thẳng vào mắt của Kate mà không có sự tội lỗi, Kate biết không?
– Thế hôm Giáng Sinh?

Kate đặt hai lọ thuốc lên chiếc bàn con, khép tay trên cặp đùi tròn dưới làn áo ngủ. Thẳng lưng, cô nhìn thẳng vào mắt tôi, trông nghiêm trang như một cô giáo.
– Kate là bạn. Tôi không bao giờ có ý tưởng lợi dụng. Sự cộng hưởng của xác thịt chỉ có ý nghĩa khi nó đi đôi với sự giao cảm của tâm hồn mà thôi. Ngoài thế, nó chỉ là nhu cầu…mà không nhất thiết là một nhu cầu sống còn.
– Anh có chắc là nó không phải là “nhu cầu sống còn”…của nhân loại hay không?

Tôi hớ. Kate thắng tôi một chiêu!

– Còn hồi tối khi anh cởi áo của tôi để thoa thuốc?
– Kate là bệnh nhân…tôi là thầy thuốc. Kate cũng là thầy thuốc, biết rồi….Tôi nhìn Kate lúc chiều như một bệnh nhân mà thôi. Mà tại sao cô lại đi hỏi tôi những điều nầy?
– Tôi chỉ muốn tìm hiểu thêm, giải đáp những thắc mắc của tôi về anh…Thật ra, lên đây cũng để cám ơn anh đã tận lòng lo cho tôi cả buổi chiều.

Kate nhún vai. Nhặt hai lọ thuốc, cô đứng lên, quay lưng:

– Chúc ngủ ngon, Yu Lin.
– Chúc ngủ ngon, Kate.
Ra cửa, cô lại như quên một điều gì:

– Nhờ anh thoa thuốc sau cổ giúp tôi được không?

Kate ngồi xuống cạnh giường, cởi áo khoát ngoài, xoay lưng cho tôi thoa dầu nóng. Tôi đổ phần dầu còn sót lại trong lọ vào lòng bàn tay và xoa đều lên sau gáy và đôi vài của cô, từ từ, kéo xài xuống sống lưng một tí. Kate hơi xoay người, vẫn quay lưng về phía tôi, bàn tay cô vòng qua vai tìm lấy bàn tay tôi:
– Hôm Giáng Sinh anh là người thiền tu, hồi chiều anh là thầy thuốc, thế thì tối nay anh sẽ là gì của em? Nếu em nói với anh là em yêu anh, và em cần anh đêm nay, thì anh trả lời em ra sao, Yu Lin?

13.

Cindy thân mến của tôi,

Ðây có lẽ là cuốn băng cuối cùng tôi gửi đến Cindy. Cám ơn đã giúp tôi đi tìm lại những gì tôi đã đánh mất trong tâm hồn theo ngày tháng dồn dập của cuộc sống. Có Cindy, tôi có dịp tìm tòi và đánh bóng những gì quý giá nhất của tôi. Và cũng vì có Cindy tôi đã tìm được những kỷ niệm mới thật êm đềm và thơ mộng. Tôi trân quý những ngày tháng và những đêm chúng ta làm việc bên nhau. Tôi cũng hy vọng là Cindy sẽ còn nhớ đến tôi, đến những ngày tháng đã qua cũng như tôi sẽ khó lòng quên được hình bóng của cô.

Cindy có biết như thế không?

Những điều Cindy hỏi tôi hôm ở Chalottesville vẫn còn làm tôi suy nghĩ mãi đến hôm nay…

Buổi sáng hôm ấy, Kate phải trở lại trường đại học để phỏng vấn xin việc làm. Cô muốn xin dạy ở trường Ðại Học Y Khoa Virginia sau khi xong đồ án nghiên cứu. Chang đem xe đi sửa để chuẩn bị cho đường về. Nói đúng ra thì ba chúng tôi đều tới tiệm sửa xe vùng Monticello sau khi đã đưa Kate đến trường. Trong khi Chang hàn huyên với người thợ sửa xe, tôi kéo Cindy đi dạo phố một vòng. Chúng tôi đi bộ đưới những tàng cây căng đầy lá non lượn uốn trên những rặng đồi thấp rộng mênh mông.

Sáng hôm ấy tôi bối rối khi đi bên cạnh Cindy. Tôi sợ cô sẽ hỏi tôi về chuyện đêm qua, vì thế vẫn lặng câm bước bên cạnh cô.

– Cho tôi hỏi anh một điều…

Không chờ, cô tiếp:

– Anh biết không? Mẹ tôi cũng rất thích mơ mộng. Bà là cô giáo, rất thích đọc văn chương, thi phú và có làm thơ. Bố tôi thì tánh tình chân chất. Ông yêu mẹ tôi hết mình, nhưng theo tôi hai người sống không có hạnh phúc với nhau vì họ không bao giờ là “bạn tâm hồn” của nhau được. Vì thế mẹ tôi sống cô độc trong cái ốc đảo của bà, làm mẹ và làm vợ. Tôi thì không muốn tương lai của tôi như thế..

– Vì thế cô còn ngần ngại?
-…….
Cindy không trả lời vẫn cắn nhẹ vành môi dưới. Ít khi tôi thấy một người đàn bà Mỹ có những cử chỉ rất Á Ðông như thế. Tôi tiếp:

– Tôi không tin vào quan niệm “soulmate”. Theo tôi thì có rất nhiều người ngoài kia có đủ tiêu chuẩn là bạn đời của mình, nhưng ở một thời điểm nào đó trong cuộc đời của mình chỉ có một người thích hợp…
– Anh tin vào duyên số?
– Không hẳn. Mình vẫn có quyền lựa chọn. Nhưng một số tiền đề và ngoại cảnh có thể làm ảnh hưởng tới quyết định của mình.
– Mình có thể thay đổi quyết định của mình nếu mình nhầm lẫn?
– Nền văn hoá Á Ðông của tôi, khắc khe và phán đoán, không cho phép như thế.
– Anh nguỵ biện. Tôi không đồng ý với anh!

Cindy lên giọng. Tôi nóng mặt, mặc cảm là cô cho tôi là thằng đạo đức giả.
– Chuyện Cindy có đồng ý với tôi hay không là chuyện của cô. Quyết định của cô…có gì liên hệ gì với tôi đâu mà cô phải lên giọng!
-…..

Nhìn vào đôi mắt long lanh sắp khóc của cô, tôi chột dạ, lòng chùng xuống:

– Tôi xin lỗi…
– Tại sao anh biết là không có liên hệ tới anh? Tôi chỉ muốn hỏi ý kiến, thế thôi…
– Thôi mình đi về đi….

Cindy nói có phần đúng. Tôi nghĩ cô đặt quá nhiều mộng ước về người “soulmate” trong mộng của cô quá. Cindy ơi, đừng nên khó khăn với chính mình quá. Cô sẽ khổ. Và tôi không thích cô buồn khổ. Cindy có hiểu những gì tôi nói hay không?

14.

Buổi tiệc nhỏ được tổ chức sau vườn để tiễn đưa tôi. Tôi đến với Chang. Cũng vui, gặp lại một số bạn bè trong viện nghiên cứu. Lại tán dóc, chuyện thời tiết, chuyện football, chuyện xin tiền tài trợ làm nghiên cứu.

Kate từ trong nhà bước ra vườn sau, bận bịu đón khách. Cô tổ chức tiệc nầy cho tôi. Hôm tuần trước, gặp Kate, tôi hỏi tại sao, cũng như đêm ở Challottesville tôi đã hỏi, tại sao? Ðã hai lần Kate vẫn nhắc tôi, xin đừng hỏi tại sao. Kate biết là không thể nào thoả đáng những thắc mắc của tôi với những chữ tại sao. Kate đã thì thầm vào tai tôi đêm đó: “ Anh chỉ cần biết là em yêu anh là đủ. Những gì có ở trong anh đã đủ để trả lời cho anh rồi. Ðừng hỏi tại sao.” Rồi, hôm tuần rồi, vẫn giọng nhỏ nhẹ trầm trầm, Kate cũng nói với tôi: “ Em biết là em sẽ không bao giờ có anh cho riêng em được, hay nếu muốn có thì…những điều em không muốn…Em xin trả anh lại với những gì của anh đã có, thế thôi. Tạm biệt anh, nhưng em sẽ không quên anh đâu Yu Lin ạ. Khó quên.”

 

15.

Cindy, cô còn đó không?

Chỉ còn vài ngày nữa là tôi đi rồi. Cindy còn nhớ có lần tôi kể cho cô nghe về những giấc mơ về những dòng sông của quê hương tôi. Những dòng sông đỏ đậm phù sa, chảy từ thượng nguồn sông Giang Tử bên Tàu. Có người nói nó đỏ màu máu của tổ tiên tôi, của kẻ thù đã gục xuống. Trong văn chương và thi ca Việt Nam, người ta thường ví cuộc đời hay những chuyện tình yêu như những dòng sông. Nhiều khi tôi nghĩ giữa tôi và Cindy như những nhánh sông, gặp nhau với những xoáy cuộn, chung dòng luân lưu một đoạn đường rồi lại phải đến ngã rẻ nhưng vẫn mang đi một phần của nhau. Tôi mong, không phải là những nhánh sông phiền muộn.

Tôi tắt máy thâu khi có chuông điện thoại. Ðã hơn một giờ sáng. Tôi nhất ông nói:

– Yu Lin…Yu Lin…
– Con khỉ Yu Lin?
– Không…nó không sao cả, lần cuối cùng gặp nó hồi sáng.
– ………

Im lặng. Cindy im lặng. Tiếng thở nhẹ qua đường dây điện thoại.

– Thôi, không hỏi tại sao nữa. Chuyện xảy ra như thế nào, C?
– Không có gì xảy ra cả giữa em và anh ấy.

Như đọc được những ý nghĩ của nhau, chúng tôi tiếp nối nhau những câu nói bỏ lửng của hai bên.

– Vẫn đi tìm người bạn của tâm hồn, soulmate, C?
– Khó nói và khó nghĩ.
– Những bài thơ tình tuyệt đẹp?
– Một người khác,
– Còn trong mộng ước?
– Không hẳn…gần lắm và xa lắm…có khi trong tầm với, có khi dường như là ảo ảnh.
-……….

Im lặng. Tôi im lặng. Tiếng thở nhẹ qua đường dây điện thoại.
– Yu Lin? Anh còn ở đó không?
– C?
– Em đã tự hỏi lòng mình và nghĩ đến những ngày tháng tới, sẽ vắng anh và nhớ anh.
– C…please. Làm ơn đừng đùa!
– Không đùa. I missed you and I will miss you.
– ………
Im lặng. Tôi im lặng. Tiếng thở nhẹ qua đường dây điện thoại.
– Khoảng trống tâm hồn sẽ được bồi đắp trở lại theo ngày tháng, C!
-………
– C?
– Chỉ có chừng đó để nói thôi. Chúc anh ngủ ngon.
– C…tôi sẽ không ngủ ngon đêm nay. Em biết không, C?

16.

Buổi trưa tháng bảy trong công viên ở Viện Nghiên Cứu, trời Maryland oi bức. Hoa phương tím rụng tràn ngập lối đi, và tiếng ve sầu cũng inh ỏi. Dưới gốc một cây phượng tím, Cindy ngồi đối diện với tôi trên chiếc bàn gỗ loại dùng cho picnic trong các công viên. Cô mang kính râm. Ít khi cô mang kính râm. Có lần cô bảo tôi, người mang kính râm như có vẻ che dấu một điều gì bất ổn ở trong nội tâm, và chỉ muốn nhìn đời qua một lăng kính khác màu.

– Khi nào anh đi?
– Cuối tuần. Ðồ đạc đã đóng thùng gửi UPS. Tôi chỉ đi máy bay về thôi.

Trên mặt bàn, những ngón tay bên bàn tay trái của Cindy đang vân vê những ngón tay phải. Ðôi bàn tay trống vắng. Môi son hồng nhạt, hơi mím. Vành môi trên hơi rung động. Ðôi gò má co giật nhè nhẹ, như có luồng gió lạnh thổi qua mặt. Cô rùng mình. Gió đông nào giữa trưa hè nắng cháy?

Muốn nắm lấy đôi bàn tay ấy, muốn gỡ đôi kiếng mát xuống để nhìn thẳng vào đôi mắt, nhưng, sao tôi lại yên lặng bất động. Và, cứ thế, chúng tôi yên lặng nhìn nhau như qua một tấm kiếng vô hình ngăn cách đôi bên.

– Mùa hè Cali chắc mát hơn đây nhiều?
– Thường thì mát hơn, trời trong và cao hơn, nhưng không có ve sầu.

Cindy đã quen dùng hai chữ Cali thay vì California.

– Tôi chưa bao giờ đặt chân đến bờ biển phía Tây.
– Có dịp sẽ đưa C đi xem thắng cảnh ở Cali.
– Anh hứa?
– Không quên.

Cindy cười gượng, tôi cũng thế.

Chúng tôi bước chậm bên nhau. Con đường về trở lại phòng làm việc thường đã ngắn, hôm nay lại ngắn hơn mọi khi. Bụi hoa phượng bay, tàn rớt xuống mái tóc hai đứa. Nửa đường, như sợ lạc mất nhau trong rừng cây phượng tím, đôi bàn tay chúng tôi tự tìm lấy nhau cùng một khoảnh khắc. Nắm tay Cindy và cô vẫn để yên như thế suốt đoạn đường còn lại. Lúc sắp vào cổng building, tôi dừng bước, quay lại:

– Hãy cho anh ôm em tạm biệt, C.

Cindy ngoan ngoãn. Tôi ôm cô vào lòng.
– Tạm biệt.
– Tạm biệt anh.

Quay bước. Tại sao tôi không hôn lên môi em, lần đầu và cũng là lần cuối?

 

San Diego, 1998

Next Post

Previous Post

© 2024 Vũ Thư Nguyên

Theme by Anders Norén